Chàng hoàng tử trong giấc mơ
Phan_34
Cái giọng trách móc nhưng ấm áp của ai đó vang lên làm Puny tỉnh lại một chút!
Lúc này cô định hình được mình đang ở đâu. Đầu choáng váng bụng lên tiếng biểu tình !Hình như cô đang được Vyl bế lên thì phải. Vì có thể nghe tiếng tim đập nhanh của anh. Có lẽ anh chạy vội đến đây khi biết cô ở mình
Lúc say như vậy, Puny thấy cảm động vì hành động của Vyl. Anh vì cô mà phải chạy tới tận đây đưa cô về. Cô chỉ biết gây phiền phức cho anh thôi !
Nghĩ đến đây, cô ôm lấy cổ anh rồi hôn nhẹ lên má anh, lên tiếng:
Anh thật tốt. . . Em thích anh lắm! Làm sao mà không thích được. Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy!
Cô bé cứ nói mơ mà không hề hay biết. Nhưng Vyl nghe những lời này, anh lại thấy cô rất đáng yêu. Tuy rằng rất phiền nhưng anh cũng quen rồi, không có sự phiền não ấy là trống trải vô cùng!
Thả Puny xuống rồi mở cửa xe .Vyl đặt cô bé vào trong xe thắt dây an toàn xong xuôi mới lái xe. Anh cứ thi thoảng lại nhìn sang cô đang say bí tỉ kia lo lắng vô cùng !
Về nhà anh cũng không thấy Ryo đâu. Anh định sẽ cho anh quản lí một trận ai ngờ mẹ anh cũng uống say đến mức Ryo phải ở lại để đưa bà về. Anh ngán ngẩm bế cô vào trong nhà. Bà quản gia sau vội vào trong nấu canh giải rượu!
Đặt Puny nằm trên giường mình anh nhìn ngắm khuôn mặt khi ngủ của cô lòng xốn xang!
Con bé dễ thương đáng ghét này! Làm người khác lo lắng đến phát điên!
Cô bé có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên vô thức xoay người sang một bên.Dáng ngủ co quắp người này trông như chú mèo nhỏ cuộn tròn nằm ngủ! Anh vén tóc cô rồi nhìn ngắm khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu
Một lúc sau bà quản gia đem theo canh giải rượu lên phòng đưa cho Vyl còn căn dặn anh chăm sóc cô bé
Xoay người cô anh đưa từng thìa canh vào miệng cô. Cẩn thận như chăm sóc người bệnh ! Được 3 thìa cô bé mè nheo mắt vẫn đang nhắm chặt .Không nhầm thì say tới không mở nổi mắt. Nhưng vẫn ý thức có người ình uống thứ nước gì đó!
Ứ ừ .Con không uống thuốc đâu! Đắng lắm. . .
Cái giọng lúc làm nũng của cô bé đáng yêu kinh khủng. Chắc là ở nhà cũng hay làm khổ mẹ lắm đây. Vyl không dành lòng nhưng vì tốt cho cô nên anh nhất định phải bắt cô bé uống hết
Phải uống
Cô bé không muốn bị làm phiền giấc ngủ nên há miệng để uống cho nhanh:
A
Vyl cảm giác mình như bảo mẫu của cô bé này.Anh kiên nhẫn ép cô uống thìa cuối cùng.Nhưng cô đã quá mệt không thể uống thêm!
Nhanh lên
Không
Có nhanh lên không?
Không
Em cố chấp lắm rồi đấy!
Puny lờ mờ nhận ra hình như không phải mẹ mình mà là Hoàng Tử của cô.Puny biết mình có nài nỉ cũng chẳng thể thoát khỏi thìa canh cuối cùng
Hay là. . . anh uống hộ em đi – Cô bé nói giọng mệt mỏi
Em đừng làm anh mất kiên nhẫn
Cô bé đành thực thi. Sau đó quay người cố gắng ngủ lại!
Tỉnh lại sau khi đã ngủ đã giấc, cô thấy hơi choáng váng đầu óc . Mở mắt ra là anh nằm ngủ ở chiếc bàn bên cạnh!
Khuôn mặt dưới ánh đèn thực sự rất đẹp, đẹp như trong tranh vẽ ấy.Cô mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp trai của anh. Sau đó cô chạm vào mặt anh. Tim đập nhanh hơn mức bình thường nhưng cô muốn thử chạm vào cái sự đẹp trai kia! Mũi anh thật thẳng!
Đẹp trai quá! Trán rộng, mũi thẳng tắp, da còn trắng nữa. . . – Cô buột miệng
Và sau đó bị trượt tay bởi cái nhích người của anh!
Anh nghe thấy đấy!
Anh bất chợt lên tiếng làm cô giật thót tim. May mà anh vẫn nhắm mắt nếu không cô chỉ có chết vì mắc cỡ. Vội vàng nằm xuống giường và đắp chăn kín đầu cô như vừa xem phim giật gân!
Anh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô cười thương cảm. Mắt vẫn chăm chú vào cái chăn cô đang che đi sự ngượng ngùng
Không sao. Anh cho em lợi dụng mà
Nghe xong, Puny còn rùng mình và ngại hơn nữa. Ai bảo anh câu dẫn người khác, ai bảo quyến rũ quá làm gì
Này, ngủ rồi à?
Ừ – Puny đáp
Puny không ngủ được nên vô thức xoay người, vừa mới xoay người thì thấy mĩ nam vẫn đang chăm chú nhìn mình
Em. . . Em chỉ là thấy anh ngủ say nên. . . Em thật sự không định chạm vào anh nhưng . . . tại . . . tại anh đẹp trai làm gì!
Hoàng Tử cười khẽ. Cuối cùng cô cũng thừa nhận nhan sắc của anh rồi
Anh thấy Bảo Uyên cũng rất đáng yêu – Nói xong, anh chạm khẽ vào khuôn mặt bối rối của cô
Sau một hồi lăn lộn đủ kiểu, Puny vẫn không tài nào chợp mắt được. Có lẽ cô bé bị mất giấc rồi nên khó ngủ lại được. Haizzz
Vì lời nói của anh mà khó ngủ sao?
Hơ. Anh đừng tưởng bở nhá!
Em có ngủ nổi đâu
Thì em. . . đang cố ngủ lại sau khi tỉnh giấc đó
Có anh nằm cùng em sẽ dễ ngủ hơn
Anh biến thái vừa thôi chứ! Em không nằm ngủ với anh đâu. Không bao giờ!
Chúng ta ngủ chung nhiều rồi mà! Không lẽ kết hôn rồi em cũng bắt anh ngủ dưới sàn?! – Anh ôm cô
Cô thật sự hoảng. Anh sao lại làm thế này trong khi nhà có người lớn chứ! Mẹ anh mà biết thì sẽ nghĩ sai mất!
Anh đừng ép em nữa. Nếu không, em cắn anh đấy
Cắn đi – Anh chỉ chỉ vào cổ mình
Không biết xấu hổ! – Nói xong, cô bé xoay người, kéo chăn, nhắm mắt ngủ mặc kệ anh với cái ước mong được cắn kia!
* * *
Sáng hôm sau, mẹ Vyl tỉnh lại đầu óc vẫn còn choáng váng. Ngày hôm qua bà bị tụi bạn cũ trách móc vì không đi họp lớp nên bị chuốc say! Mà người ép bà uống nhiều nhất là cô bạn thân Lan cũng chính là mẹ Puny. Trong khi đó mẹ Puny chẳng thèm uống lấy cốc rượu nào…
Bà quản gia lên tiếng:
2 đứa này làm gì mà thi nhau uống rượu thế?Mẹ nào con nấy !
Bà Vân xoa xoa đầu cất giọng mệt mỏi:
Thằng Huy dám uống rượu nữa sao?
Bà quan giả lắc đầu:
-Con dâu con uống đấy! Con làm gì mà để cả 2 mẹ con say xỉn hết cả!
Bà Vân vội nhìn sang Ryo:
Anh làm gì để con dâu uống rượu thế ??
Ryo nghẹn ngào đáp:
Hôm qua bà chủ say khướt nên tôi không thể đi đón cô chủ. Chỉ kịp gọi cậu chủ đốn cô ấy không ngờ ở đó cô ấy uống rượu
2 đứa nó đi học chưa?? – Bà Vân lên tiếng
Đã đi từ sớm rồi !
Chiều nay tôi qua bên kia. Cậu chăm sóc Huy cẩn thận
Vâng thưa bà chủ!
* * *
Ở trường
Puny uể oải nằm trong phòng y tế vì cái đầu đau vô cùng. Lin và Gum cứ nghĩ cô bạn mình vì vụ chia tay Tan mà buồn. Ai biết cái cơ sự đêm qua cô vì lòng tốt muốn bảo vệ cô bé tóc bím mà bị lũ trẻ con hành hạ đến thân tàn ma dại! Nhưng kì lạ lắm, cô vừa nhìn cô bé ấy đã thấy có cảm giác rất quen thuộc. Thật sự kì lạ!
Giờ về lên tiếng gọi bằng tiếng chuông dài !
Cô đã đỡ đau đầu nên ngồi dậy đi ra ngoài! Vừa ra khỏi cửa đã thấy Vyl đứng dựa lưng vào tường đợi mình
Cô bé vui vẻ nhảy ra trước mặt anh nở nụ cười dễ thương :
Anh đợi đưa em về hả?Ha ha
Không
Cô bé xịu mặt. Lần nào cũng bị anh làm ất hứng . Cô không nở nụ cười dễ thương nữa mà nói như gắt lên :
Thế anh đứng đây đợi gì?
Đợi hỏi tội
Hỏi tội?
Hôm qua làm cái gì mà uống rượu? Báo hại anh phải đưa em về,chăm sóc em, không được ngủ tử tế !
Em . . .có lòng tốt muốn giúp cô bé bị tụi bạn bắt nạt. Vì thế phải uống rượu để tụi nó tha cho con bé!Em tốt bụng thế mà anh không biết
Muốn giúp sao không gọi bố mẹ nó ra !
Thì … cuống quá em không nghĩ được gì. Có phải anh có chút khâm phục khi em uống hết 6 cốc không??? Tuyệt quá mà!
Bị gõ đầu cô mất hết tinh thần nói chuyện với anh
Vậy hôm qua em có nói gì không phải không vậy?? Người ta nói lúc say thường sẽ nói những điều thật lòng. Em sợ đêm qua nói toàn lời chế giễu anh trước mặt mọi người
Nói rằng em thích anh đến ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm thương nhớ. Làm gì , đi đâu cũng đều nhớ. Đặc biệt muốn anh thân thiết với em hơn
Cô bé há hốc miệng kinh ngạc :
Gì chứ! Em nói những điều phi lí thế cơ à!Thì ra rượu là thứ khiến người ta dối lòng như vậy. Haizzz
. . .
* * *
Về nhà, mẹ Vyl đang chuẩn bị hành lí để chiều bay. Thấy cậu con trai về bà vội vàng kêu Ryo gọi Vyl vào trong nhà !
Gì thế?? – Vyl bị Ryo kéo vào trong bực bội hỏi
Bà chủ có chuyện muốn nói – Anh quản lí đáp gọn
Anh vừa ngồi xuống ghế bà Vân liền ngồi xuống cạnh anh nhẹ nhàng lên tiếng:
Mẹ muốn nhắc con về chuyện tiếp quản công ti. Chuyện này mẹ đã nói từ lâu lắm rồi. Đến tận bây giờ con cũng học tới năm 3 . Con có thể học vượt năm ở đây để tốt nghiệp! Thiết nghĩ con nên nhận công việc này. Mẹ biết con không muốn sang bên đó. Nhưng con không thể để công ti cho ba con quản lí mãi được
Anh cũng không ngạc nhiên khi mẹ mình nói vậy. Dù sao lần bị ép sang bên đó, phải chia tay với Hạt Tiêu. Vyl cũng nhất quyết không chịu ở lại bên đó học. Mãi sau đó mẹ Vyl mới cho anh về trường Ko – san
Bao lâu nữa con phải sang đó? – Anh biết không thể tránh
Mẹ Vyl thấy anh đã có chút quan tâm tới việc này bà lên tiếng:
Chỉ cần học đủ học phần là có thể tốt nghiệp rồi, phải không? Thế nên khoảng 6 tháng sau con hãy qua bên đó!
Con sẽ ở đó rất lâu đúng không?
Mẹ phải nói là đúng như vậy. Khi nào công việc ổn hơn khi đó hãy trở về đây. Mẹ sẽ không ép con nữa. Mẹ biết con muốn ở bên cạnh con dâu nhưng… mẹ không thể làm khác. Hãy hiểu ẹ
Ryo cũng lên tiếng:
Bà chủ có nên cho cậu Ken thay vị trí của cậu chủ !!
Nghe anh quản lí nói thế bà Vân có vẻ cũng có chút đồng tình. Nhưng việc này không thể dễ dàng tới thế
Ken còn nhỏ. Nó mới lớp 8 anh xem sao có thể tiếp quản công ti. Ít nhất cũng để cho nó học hết lớp 12!
Nói xong bà Vân lên phòng. Anh quản lí và Vyl vẫn còn ở đó. Vyl thực sự lại nhớ cái hồi bị ép sang bên đó, lại nhớ bé Hạt Tiêu bé bỏng không muốn xa anh
Cậu chủ!Cậu đừng lo nghĩ quá.Dù gì cũng phải làm.Tôi nghĩ cô chủ cũng hiểu thôi!
Anh không nói gì. Chỉ là anh sợ cô bé ngốc của anh sẽ rất buồn, sẽ rất nhớ anh!
Một lần nữa… anh lại tàn nhẫn xa rời cô…
* * *
Mấy ngày sau
Vậy mấy đứa cố lên nhé!Anh đi đây
Nói xong anh vẫy tay chào tạm biệt
Anh quay về trường sớm nhé !Tạm biệt – Cả bọn cũng vẫy tay chào lại
Không khí trở nên u buồn khi thiếu vắng anh Hội trưởng.Dù sao cũng là việc sớm muộn phải xảy ra
Cả bọn nhìn nhau trong phòng tập không ai nói gì
Một lúc sau thì thầy Long – người thầy dạy nhảy của Prince bước vào. Nhìn cả bọn đang im ắng lạ thường thầy bất giác thấy hơi là lạ. Bình thường động chút là đập bàn đập ghế gây chiến suốt ngày cơ mà!
Lũ trẻ này thật làm người khác khó hiểu
* * *
Vì được nghỉ khá lâu nên Gum chủ yếu dành thời gian chăm sóc hoa tại nhà
Cô bé đặc biệt thích trồng hoa. Có lẽ sở thích đó là từ mẹ Gum vì mẹ Gum chính là bà chủ tiệm hoa ngay tại nhà.Ngày nào cũng ngập tràn hương thơm của các loài hoa.Cô đang mải mê với những bông hoa mới nở thì điện thoại chợt rung lên
Màn hình hiện dòng chữ : Nana is calling!
Chap 50: Gặp lại
Có một lần Nana tới phòng tập tìm Huan. Đúng lúc thấy cảnh Huan và Gum đang đuổi nhau khắp phòng tập rất vui vẻ. Còn có khán giả cổ vũ nữa! Là mấy đứa còn lại ngồi xem hai bạn chơi Tom và Jerry 4D!
Và… Nana chính là em gái bảo bối của đại thiếu gia Huan!
Sau lần đó Nana rất quý Gum vì cô bé thấy Gum là một người cá tính và luôn hòa đồng! Đặc biệt hơn là dám đối trọi với anh trai cô bé. Ở nhà Nana chỉ sợ mỗi Huan mà thôi!
Gum nhấn nút nghe:
- Nana.Em gọi chị có gì sao?
Cô bé ở đầu dây bên kia đáp ngay:
- Chị ra ngoài đi!
Gum vội ra ngoài . Đập vào mắt là hình ảnh cô bé Nana đã đứng ngay ở cửa nhà mình. Cô vội vàng chạy tới:
- Sao em lại ở đây?Anh trai em mà biết thì sao? Em một mình tới đây hay có ai đưa đi?Để chị đưa em về nhà!
Thấy bộ dạng hoảng hốt của cô, Nana vội đáp hết tất cả:
- Em ở đây là vì em muốn chị qua nhà em chơi. Anh Huan không biết em tới đây. Em tự đi xe bus đến đấy!Chị thấy em có giỏi không?
- Không được đâu. Bố mẹ em mà biết em tự ý đi mình sẽ lo lắng lắm. Lần sau không đi mình biết chứ!
Cô bé mặt buồn buồn:
- Vâng. Em luôn phải đi cùng mấy tên bảo kê đáng ghét đó em chán lắm rồi. Cứ như áp giải tù binh ấy.Tụi bạn em thì thoải mái, tự do đi đâu thì đi. Em làm gì có tự do chứ!
Gum vỗ vai cô bé an ủi:
- Như thế tốt cho em mà. Ở ngoài xã hội có nhiều kẻ xấu cho nên ba mẹ em muốn tốt cho em thôi. Em phải cảm thấy hạnh phúc! Đợi chị lấy xe đưa em về!
Nana vừa về chưa kịp nói lời nào Huan đã lên tiếng trước:
- Nana ngố! Em đi đâu từ sáng sớm thế hả? Anh bảo em bao lần mà không nghe!
Cô bé Nana tội nghiệp bị anh trai xả 1 trận như thế chỉ muốn khóc. Trước giờ Huan luôn cưng chiều cô em gái bé bỏng không lời trách móc! Anh thương cô em gái mình không thể bằng lời mà nói hết được !
- Bình tĩnh đi! Nana là do em muốn cô bé tới chơi nên gọi đến. Không phải lỗi của Nana đâu – Gum lên tiếng
Nana vội vàng nhìn Gum bằng đôi mắt ngấn nước:
- Anh ơi!Không phải lỗi của chị ấy.Là em chán đám bảo vệ kia nên muốn đi mình. Em đã tới nhà chị Gum một mình.Anh phạt em đi
Huan cúi xuống lau nước mắt cho đứa em gái đang khóc lóc tội nghiệp.Anh thực sự cũng không muốn cô bé bị kiểm soát suốt ngày như thế nhưng vì cô bé còn nhỏ mà kẻ xấu thì nhiều vô cùng. Nếu không có ai đi cùng cô bé thì rất nguy hiểm
Có thể miêu tả cái xã hội này bằng câu: Nhân sâm thì ít mà rễ cây thì nhiều!
- Na ngốc.Nín anh thương. Mau vào nhà đi.Lần sau muốn đi đâu thì bảo anh rõ không?
Nana gật đầu rồi đi cùng quản gia vào trong phòng. Anh thở dài 1 tiếng!
- Em cũng nhìn thấy đấy! Con bé muốn tự do kết giao bạn bè .Nhưng gia đình anh thì không muốn để con bé đi đâu mình !Nếu cứ như vậy nó sẽ sinh bệnh mất
Gum hiểu. Nếu bị giam cầm như thế này thì thật khó chịu. Như nàng công chúa trong truyện cổ tích sống trong tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ nhưng cô độc một mình. . .
- Từ giờ em sẽ qua chơi với Nana.Sẽ là bạn của con bé!Như vậy có được không???
Huan chưa từng nghĩ tới điều này. Nghe cô nói vậy anh không thể không đồng tình. Anh chơi với Nana nhưng cô bé lại bắt anh làm Hoàng Hậu rồi còn bắt thay váy cho barbie, chơi mấy trò của con gái làm anh khó chịu không thể chơi cùng nó quá 3 phút. Cô bé muốn có bạn. Mà bạn bè cô bé đều sợ mấy tên bảo vệ luôn đi sau cô bé. Vì thế chẳng ai có thể chơi vui vẻ với Nana . Nếu giờ Gum tới thì có thể Nana sẽ bớt buồn và vui vẻ lên !
- Con bé sẽ rất vui ! Cảm ơn nhóc
Nói xong Huan còn hôn nhẹ lên má Gum. Chứng kiến cảnh này quản gia nhà Huan cũng có chút ngạc nhiên nhưng nhìn Huan quan tâm đến cô thì có thể dễ hiểu anh đang “Fall in love”
Mối tình đơn phương của anh với một người bạn của Tan đã được gỡ bỏ. Có lẽ điều gì đến cũng sẽ đến thôi
* * *
Puny lười biếng cứ được nghỉ là ngủ không biết trời trăng là gì. Mẹ cô từ sớm đã qua tiệm bánh, Puny đoán chắc hôm nay lại bận rộn nên mẹ cô mới bỏ rơi cô ở nhà không miếng gì bỏ bụng thế này. Lục lọi tủ lạnh vì cái dạ dày kêu ầm ĩ , cô khổ sở lấy ra chai nước lạnh uống ừng ực
Cả căn nhà chẳng có lấy thứ đồ gì để ăn, cô đành đi nấu mì vậy. Với cô, mì chính là thứ nhàm chán nhất ở nhà . Ăn xì xụp một lúc, cô lại lăn ra ngủ tới chiều
2h . . .
Cô lăn lộn trên chiếc sofa yêu quý, ngã không đếm được bao nhiều lần mà vẫn chung thủy ngủ tiếp. Chân không sửa được lại vắt vẻo trên thành ghế. Áo thì xộc xệch , váy bị co lên vì cái tướng ngủ có có một không hai kia. Cô bé không để ý vì đằng nào cũng chỉ có cô ở nhà, có ra sao, tệ hại tới đâu có cần quan trọng thế hay không?
Cô bé hắt hơi vài cái, chắc là cảm mạo, thay đổi thời tiết một tẹo là bắt đầu sụt sịt ốm, sức khỏe sao lại yếu như bà ngoại thế này. Cô bé đang tự hỏi là có phải do gen di truyền không? Mơ màng một lúc rồi lại ngủ tiếp
Vẫn ngon lành ngủ trên sofa, cửa không bao giờ nhớ rằng phải khóa cẩn thận. Cứ mở ra là quên khóa làm ai đó nhíu mày khó chịu bước vào. Cái tính bất cẩn chẳng sửa nổi dù đã bị nhắc nhở kịch liệt
Nhìn quanh phòng, ai đó thấy dáng ngủ rất ” câu dẫn” của chủ nhà thì đi gần đến . Nhìn đi nhìn lại đúng là có chút vô ý nhưng tại sao lại thấy đáng yêu thế này
Lông mi cong cong rủ xuống, môi chu ra dễ thương kinh khủng, hơi thở đều đều làm người ta ngẩn ngơ nhìn ngắm không dứt ra được. Không nỡ đánh thức nàng công chúa đang ngủ ngon giấc, Hoàng Tử chỉ biết ngồi bên cạnh vuốt ve tóc của cô, thi thoảng nhéo cái mũi của cô
Ôm chăn đắp cho Puny , Hoàng Tử chợt nghĩ đến câu chuyện cổ tích mà cô thích nhất công chúa ngủ trong rừng. Anh từ từ cúi xuống gần mặt cô, nhìn ngắm thật kĩ và rồi . . . Chưa để câu chuyện trọn vẹn Công chúa đã tỉnh giấc
Mắt chớp chớp nhìn anh. Rồi theo phản xạ từ nhiên đẩy người anh ra , miệng bắt đầu la lên:
- Sao anh vào được đây? Còn định làm chuyện quá đáng lúc người ta ngủ?Nếu không phải em kịp dậy thì anh đã . . .
Anh cười cười nhìn cô giãy nảy lên. Phải ngắm thật kĩ để khi anh rời xa cô sẽ vẫn nhớ kĩ những lúc cô bé giận dỗi
- Đã làm gì?
Puny bị anh hỏi ngược , nhất thời cuống quá chưa kịp trả lời sao nhưng không thể để anh đắc ý thêm nữa :
- Đã làm chuyện quá đáng !
- Ví dụ như?
- Như là . . .
Đầu vẫn đang suy nghĩ miên man, anh đã hôn trộm cô bé một cái, anh có vẻ như rất hứng thú tiếp tục :
- Như thế phải không?
Puny bực bội cầm lấy cái gối ôm ở cạnh mình đánh vào người Hoàng Tử không thương tiếc. Miệng không ngừng kích động:
- Lợi dụng. Em đánh chết anh !
Bị anh giữ chặt tay , gối từ lâu đã buông ra, Puny khổ sở nhìn anh. Nhưng vô ích, anh cứ tiến lại gần, gần hơn nữa, cô chỉ biết tránh bằng cách cúi người xuống, càng như thế, lại càng rơi vào đường cùng. Đến lúc khoảng cách chỉ còn là giây lát thì tiếng chuông cửa cứu người vang lên. Puny như vớ được vàng vội đẩy anh ra trong lúc anh không để ý
- Em đi mở cửa !
Vyl nhìn bộ dạng câu dẫn người ta của cô bé nhất định không đồng ý, anh đẩy cô ngồi xuống trên ghế, hôn lên tóc cô, chiều chuộng!
Puny khó hiểu nhìn anh. Đến mở cửa cũng tranh giành là sao?
Cô tặc lưỡi cho qua rồi toan nằm ngủ tiếp. Ai dè, cô thấy hộp bỏng ngô to đùng ở bàn trước mặt, trong giây lát đã bóc xong xuôi và ngồi ăn ngon lành, còn mở ti vi để thêm sinh động
Mở cửa được một lúc rồi mà người đàn ông trước mặt Vyl vẫn không ngừng lên tiếng. Anh không thể hiểu ông muốn tìm ai khi mà cứ thao thao bất tuyệt :
- Cậu. . là ai . .? Không lẽ họ lại chuyển nhà ?
Anh nghe không hiểu liền hỏi lại:
- Bác muốn tìm ai ?
- Tôi về nhà mình thì có gì mà tìm ai hay không. Tôi phải hỏi cậu mới đúng. Cậu là ai mà lại ở đây? Con gái tôi đâu?
- Con gái?
Thấy Vyl đứng ở cửa từ nãy mà chưa vào, cô bé chạy vù ra chỗ anh , hỏi han tình hình. Rõ ràng là vì anh mua bỏng ngô cho cô nên mới thay đổi thái độ vậy đấy !
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian